Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Phan_84

Cũng may Thẩm Thiên Phong đã quen với tính tình của Diệp Cẩn nên không giận, sau khi giúp hắn kê gối xong thì ra cửa.

Thẩm Thiên Phàm đang ngồi uống trà ngoài sân.

Thẩm Thiên Phong bước tới, quyết đoán tát hắn một phát. “Lá gan không nhỏ, dám nghe lén ta”

Thẩm Thiên Phàm: …

Tưởng đâu bí mật lắm rồi chứ, ai dè vẫn bị phát hiện!

“Rốt cuộc là kẻ nào gây thương tích cho Lăng nhi?”. Thẩm Thiên Phong ngồi xuống đối diện Thẩm Thiên Phàm. “Kể lại trọng điểm những chuyện xảy ra mấy ngày nay cho ta biết”

“Là người Tây Vực”. Thẩm Thiên Phàm đại khái kể lại những chuyện vừa qua một lần, sau đó nói. “Có điều ta mới hỏi thăm Thiếu Vũ, Lăng nhi tạm thời không sao”

“Nhân cách Đoạn Bạch Nguyệt thế nào?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Y như giang hồ đồn”. Thẩm Thiên Phàm nói. “Nhưng thái độ của Hoàng thượng đối với hắn không rõ lắm, không biết sau này định giữ lại hay là giết”

“Chuyện sau này để sau này rồi tính, việc khẩn cấp trước mắt là Lăng nhi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Hai nước sắp giao chiến, nên để Thiếu Vũ tránh đi càng sớm càng tốt, không cần dây dưa ở chỗ này”

“Ta cũng nghĩ vậy”. Thẩm Thiên Phàm gật đầu. “Tuy Hoàng thượng vẫn muốn Thiếu Vũ mang binh đi Tây Bắc, nhưng hiện tại phát sinh chuyện này, hắn cũng không thể ép buộc”

“Hoàng thượng đang ở đâu?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Chu gia”. Thẩm Thiên Phàm nói. “Nhưng hiện tại ta phải giả vờ bị DBN đánh trọng thương, tạm thời không thể rời khỏi nơi này”

“Đừng để thương thế của Lăng nhi quấy rầy kế hoạch của Hoàng thượng”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ngươi cứ làm việc theo kế hoạch, nếu không tình hình sẽ bất lợi với tất cả mọi người”

“Ta hiểu”. Thẩm Thiên Phàm gật đầu. “Yên tâm đi, ta có chừng mực”

CHƯƠNG 140: SAO NGƯƠI CÓ THỂ TUỲ TIỆN ĐI RA CHỨ!

Chiều hôm đó, ám vệ trở về bẩm báo rằng dân chúng trong thành đang đồn Thẩm Thiên Phàm bị Tây Nam vương đánh trọng thương trên lôi đài, sống chết chưa biết. Thẩm Thiên Lăng cũng bị ám sát, phiên bản quằn quại nào cũng có, loạn thành một đống.

“Loạn một chút cũng tốt”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ít nhất Hoàng thượng đạt được mục đích”

“Dựa theo kế hoạch, DBN sẽ lập tức xuất binh”. Thẩm Thiên Phàm nói. “Dù là diễn kịch nhưng e rằng Tây Nam sẽ rất loạn, nhanh chóng rời đi thì tốt hơn”

“Để Lăng nhi tĩnh dưỡng thêm một ngày nữa, ngày mốt ta sẽ dẫn hắn đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngày mai ta sẽ tạ tội với Hoàng thượng”

“Ta đi với ngươi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Dù sao ta cũng có hai đệ đệ bị dính vào, tìm tới nơi dù đột ngột nhưng cũng hợp tình hợp lý”

“Cũng được”. Thẩm Thiên Phàm gật đầu. “Nếu chỉ có một mình Thiếu Vũ đi, ta còn sợ hắn nói chuyện không hợp với Hoàng thượng, lại xảy ra chuyện”

“Ta chỉ muốn mang Lăng nhi đi Nam Hải, trừ việc này ra không còn gì khác”. Tần Thiếu Vũ cau mày. “Nếu hắn không làm khó ta, đương nhiên ta cũng không gây xung đột với hắn”

“Dù Hoàng thượng làm khó ngươi, ngươi cũng phải nhịn”. Thẩm Thiên Phong vỗ vai Tần Thiếu Vũ. “Dù sao hắn cũng là Hoàng thượng, không thể tuỳ tiện xúc động”

“Hoàng thượng thì sao”. Đáy mắt Tần Thiếu Vũ có chút tàn nhẫn. “Nếu Lăng nhi xảy ra chuyện, dù là Thiên Vương Lão Tử ta cũng sẽ tính sổ với hắn”

Ám vệ ngồi trên nóc nhà, trong mắt đầy hào quang sùng bái mù quáng.

Cung chủ nhà ta quả nhiên khí phách!

Vừa nhìn đã biết là cha ruột của Thiếu cung chủ!

Tuy bình thường hắn hay ngược đãi Thiếu cung chủ!

Nhưng vẫn là cha ruột!

Đúng vậy!

Thẩm Thiên Phàm thở dài. “Ta biết ngươi lo cho Lăng nhi, nhưng những lời này nói trước mặt huynh đệ nhà mình thì được, nếu bị người khác nghe thấy thì nhất định sẽ xảy ra chuyện”

“Dù Hoàng thượng không đồng ý, ta cũng nghĩ cách cho ngươi thoát thân”. Thẩm Thiên Phong cũng nói. “Xem như là nghĩ cho Lăng nhi, phương pháp giải quyết chuyện này phải càng ổn thoả càng tốt”

“Ta quay về với hắn”. Tần Thiếu Vũ rõ ràng không kiên nhẫn, xoay người vào phòng.

Thẩm Thiên Phàm bất đắc dĩ. “Rõ ràng tính cách Thiếu Vũ rất chín chắn, khó thấy được hắn xúc động như vậy”

“Hàn độc của Lăng nhi phát tác với tần suất ngày càng cao, chắc hắn cũng rối lên rồi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Chỉ mong bên phía Hoàng thượng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn”

“Chắc không đâu”. Thẩm Thiên Phàm nói. “Dù Thiếu Vũ không đồng ý dẫn binh thì cũng không ảnh hưởng đến chiến sự Tây Nam và Tây Bắc. Huống hồ Lăng nhi trúng độc chưa khỏi, nếu Hoàng thượng cố chấp thì sẽ đắc tội cả Truy Ảnh cung lẫn Nhật Nguyệt sơn trang, mất nhiều hơn là được”

Nếu giang sơn vững chắc, đắc tội vài môn phái giang hồ cũng không sao. Nhưng dưới tình huống biên giới chiến loạn không ngừng, quốc khố thiếu hụt, triều đình không còn sức điều binh trấn áp nội loạn nữa, thậm chí còn phải mượn sức các môn phái đến ổn định nạn trộm cướp trong nước. Sở Uyên không có khả năng không hiểu điểm này.

“Tình huống xấu nhất là Hoàng thượng tạm thời để bụng, đợi tương lai đủ lông đủ cánh rồi sẽ tính sổ”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nhật Nguyệt sơn trang và Truy Ảnh cung đều cách xa kinh thành ngàn dặm, ta và Thiếu Vũ cũng ít tiếp xúc với triều đình nên không sao. Nhưng ngươi là mệnh quan triều đình, e rằng sẽ bị ảnh hưởng”

“Thì sao?”. Thẩm Thiên Phàm thoải mái. “Không làm quan thì thôi, còn sợ Nhật Nguyệt sơn trang không nuôi nổi ta ư? Nếu không thì đi Truy Ảnh cung ăn ké, dù sao lần này cũng vì giúp vợ hắn, hắn cũng nên báo đáp chứ”

Thẩm Thiên Phong bật cười. “Cũng tốt, về giúp đại ca làm việc, ít nhất tự do hơn làm quan”

“Đại ca và Tam ca đang nói gì thế?”. Thẩm Thiên Lăng nằm trên giường, chỉ nghe thấy có người nói chuyện ngoài sân.

“Chuyện giang hồ”. Tần Thiếu Vũ giúp hắn uống nước. “Có thoải mái hơn chút nào không?”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Hồi nãy còn nằm mơ”

“Mơ cái gì?”. Tần Thiếu Vũ đặt chén lại bên giường, giúp hắn lau miệng.

Mơ thấy ta trở về… Thẩm Thiên Lăng im lặng.

Tuy lại nhìn thấy máy vi tính, TV và xe thể thao, nhưng sau khi tỉnh lại thì vẫn muốn ở đây.

Dù trúng độc rất khổ sở, nhưng không muốn quay về.

Bởi vì muốn ở đây cùng với hắn.

“Không nhớ ra thì không cần kể”. Tần Thiếu Vũ kéo lại vạt áo cho hắn. “Ăn chút gì nhé? Nhà bếp vẫn đang hâm nóng thức ăn”

“Không muốn ăn”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.

“Không được”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Ít nhiều gì cũng ăn một miếng, nếu không thân thể không chịu đựng được”

Thẩm tiểu thụ suy nghĩ một chút. “Ta muốn ăn Phật khiêu tường”.

Thế mới nói phu nhân cực kì khó nuôi, đều thích ăn mấy món đắt tiền!

May là Tần cung chủ rất giàu, nếu không nhất định nuôi không nổi!

“Được”. Tần Thiếu Vũ cười khẽ, tiến tới hôn nhẹ hắn. “Ngoan lắm”

“Phật khiêu tường?”. Trong sân, Thẩm Thiên Phong và Thẩm Thiên Phàm đều bị chấn động. Bị bệnh thì phải ăn cháo trắng chứ, sao lại muốn ăn cái này.

“Chúng ta lập tức đi mua”. Ám vệ nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Thuận tiện mua giúp ta một phần”. Thẩm Thiên Phong ở phía sau căn dặn.

“Vâng”. Ám vệ trong nháy mắt biến mất tăm, vừa nhìn đã biết rất muốn nhanh chóng mua về cho phu nhân!

“Ngươi cũng muốn ăn ư?”. Thẩm Thiên Phàm khó hiểu.

“Mang cho người khác”. Thẩm Thiên Phàm qua loa.

“A”. Thẩm Thiên Phàm hiểu ra. “Cho Diệp cốc chủ”

Thẩm Thiên Phong: …

“Cái gì ta?”. Diệp Cẩn đúng lúc ôm Cục Bông bước tới, sau khi nghe được thì tò mò hỏi.

Thẩm Thiên Phàm nhanh chóng nói. “Đại ca mới phái người đi mua Phật khiêu tường cho ngươi!”

Thẩm Thiên Phong thầm cắn răng, ngươi còn có thể nhanh miệng hơn nữa không!

“Ai muốn ăn thứ này chứ!”. Diệp Cẩn ngạo kiều bước về phía phòng ngủ.

“Vậy chúng ta ra ngoài ăn nhé?”. Thẩm Thiên Phong ở phía sau hỏi.

“Không đi”. Diệp Cẩn đóng cửa lại, cực kì vô tình.

Thẩm Thiên Phong dùng ánh mắt đầy đồng cảm nhìn đại ca hắn.

Thẩm Thiên Phong cho hắn một cái tát!

Thẩm Thiên Phàm: …

Ngươi còn biết lý lẽ không!

Ta cơ bản là chưa nói gì!

“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong gõ cửa.

“Làm gì vậy?”. Diệp cốc chủ cực kì hung dữ!

“Ta có thể vào không?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Không thể!”. Quả thật ngạo kiều không chịu nổi!

Thẩm Thiên Phàm thấy vậy thở dài, cứ như vậy thì cả đời này ngươi cũng đừng hòng vào được! Làm một đệ đệ lúc nào cũng suy nghĩ cho đại ca, Thẩm Thiên Phàm trực tiếp tung chưởng mở rộng cửa, sau đó đá đại ca hắn vào.

Tốc độ cực kì nhanh, sét đánh không kịp bịt tai!

“Chíp!”. Cục Bông đang ngồi trên bàn ăn dưa mật, bỗng nhiên thấy một người lao vào, vì vậy cảnh giác xoè cánh chuẩn bị chiến đấu!

Cực kì dũng cảm!

Diệp Cẩn: …

Thẩm Thiên Phàm đóng cửa lại cho bọn họ.

Thẩm Thiên Phong đứng trong phòng, hơi dở khóc dở cười.

Sau khi thấy rõ người tới, Cục Bông lập tức thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn nghiêng đầu MOE với Thẩm Thiên Phong, sau đó tiếp tục ăn dưa mật.

Đương nhiên, giờ phút này tiểu phượng hoàng còn chưa ý thức được vì sự xuất hiện của Thẩm Thiên Phong mà nó sẽ mất quyền được yên tĩnh ngủ trong ổ vào buổi tối!

Quả thật cực kì tàn nhẫn.

Diệp Cẩn ngồi trên bàn, tiếp tục đút thức ăn cho Cục Bông.

Thẩm Thiên Phong lấy ra một bình nhỏ trong ngực, nhẹ nhàng đặt trước mặt hắn.

“Cái gì vậy?”. Diệp Cẩn cau mày.

“Trên vách đá ở Phượng hoàng sơn không chỉ có Lạc hà thảo mà còn có Đoạn trường hoa”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nghĩ rằng ngươi sẽ thích nên ta hái một ít”

“Lão tử sao lại thích thứ độc dược này!”. Diệp Cẩn tức giận, sau đó nhanh chóng bỏ cái chai vào hòm thuốc của mình, cực kì khẩu thị tâm phi!

Thẩm Thiên Phong bật cười, vẫn dịu dàng nhìn hắn.

“Cười cái rắm!”. Diệp Cẩn bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên. “Con ta gần đây sao rồi?”

“Hắn tốt lắm, chân nhân tự tay dạy hắn học bài tập võ, mỗi ngày có rất nhiều phượng hoàng cùng chơi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Hắn cũng là con ta”

“Thế chẳng phải là giành với ta ư?”. Diệp Cẩn nghe vậy tức giận!

“Chíp!”. Cục Bông cũng nghiêm túc lắc đầu.

“Ta có việc muốn nói với ngươi”. Thẩm Thiên Phong nắm tay Diệp Cẩn.

“Có việc thì cứ nói, sờ lung tung coi chừng lão tử chuốc thuốc ngươi đó!”. Diệp Cẩn quả thật cực kì hung dữ!

Ám vệ ở trên nóc nhà cắn răng, đã bắt đầu sờ soạng rồi, Thẩm đại thiếu hiệu suất cũng khá cao!

“Là về tiểu Hàm”. Thẩm Thiên Phong nói.

“Hắn như thế nào?”. Diệp Cẩn cau mày.

“Còn nhớ ta từng nói với ngươi, ta có con trai không?”. Thẩm Thiên Phong cẩn thận nhìn Diệp Cẩn.

Vô nghĩa, đương nhiên nhớ rõ, nhớ cả đời luôn biết không! Diệp Cẩn căm tức nhìn Thẩm Thiên Phong.

“Chính là Thẩm Hàm”. Thẩm Thiên Phong nói.

Sét – đánh – giữa – đồng – bằng!

Diệp Cẩn cảm thấy đầu mình bị đánh trúng thê thảm!

Vì vậy hắn sợ ngây người!

“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong quơ quơ tay trước mặt Diệp Cẩn, nét mặt hơi lo lắng. “Ngươi không sao chứ?”

“Ngươi vừa nói gì?”. Diệp Cẩn vất vả lắm mới hoàn hồn lại. “Lặp lặp lặp lặp lại lần nữa”

Thẩm Thiên Phong thở dài, kể hết mọi chuyện với hắn.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, Diệp Cẩn ngồi trên bàn, hơi ngây ngốc, trong đầu toàn là con trai con trai con trai con trai!

Thẩm Thiên Phong vẫn nhìn hắn, không nói gì.

“Chíp!”. Cục Bông ăn xong dưa mật mới phát hiện không khí trong phòng hơi kì quái, vì vậy xoè cánh kêu một tiếng.

Nhưng không ai để ý tới nó!

Không có ai để ý chính là một chuyện rất tàn nhẫn, phải biết rằng Thiếu cung chủ bình thường rất được cưng chiều!

Vì vậy nó xoay một vòng!

Nhưng vẫn không ai để ý!

Làm một tiểu phượng hoàng ngây thơ đáng yêu MOE, Cục Bông cảm thấy bị tổn thương.

Vì vậy nó tức giận hất đầu, kết quả dùng lực hơi lớn mà khiến mình nằm bẹp trên ấm trà.

“Chíp!!!!!”. Nóng đến choáng váng biết không!

Diệp Cẩn sợ hết hồn, vội ôm nó lên kiểm tra, thấy không bị thương mới yên tâm.

“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong thử kêu một tiếng.

“Ngươi để ta yên tĩnh một chút”. Diệp Cẩn rối rắm, đuổi Thẩm Thiên Phong ra ngoài.

“Sao rồi?”. Thẩm Thiên Phàm ở ngoài sân hỏi.

Thẩm Thiên Phong úp úp mở mở. “Nói được phân nửa, tiểu phượng hoàng không cẩn thận ngã vào ấm trà bị thương, Diệp Cẩn đang chữa trị cho nó”

“Sao đó ngươi đi ra ngoài?”. Thẩm Thiên Phàm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Ta thật vất vả mới đẩy ngươi vào, sao có thể dễ dàng đi ra như vậy? Dù ngươi học tiểu phượng hoàng nằm sấp trên ấm trà bị thương so ra cũng tốt hơn!”

Đại ca hắn quả thật ngu ngốc.

CHƯƠNG 141: MỖI NGƯỜI ĐỀU TỰ ĐI TRƯỚC!

Thẩm Thiên Phong nhìn đệ đệ hắn một cái, ánh mắt cực kì phức tạp.

“Sao thế?”. Thẩm Thiên Phàm hỏi lại.

“Quả nhiên trong triều thiếu người”. Thẩm Thiên Phong sắc bén nói. “Loại người như ngươi cũng có thể trở thành trụ cột quốc gia”

“Có biết cách ăn nói hay không?”. Thẩm Thiên Phàm giận dữ. “Trên đời này có ai làm ca ca như ngươi không?”

Gặp trở ngại trước mặt đại tẩu thì về ăn hiếp đệ đệ, có còn tình huynh đệ tốt đẹp không vậy?

Quả thật không nhịn nổi.

“Đại thiếu gia, Phật khiêu tường đây”. Ám vệ chạy vào sân, đặt một hũ thức ăn lên bàn, lại trực tiếp đưa một hũ khác vào phòng ngủ Thẩm Thiên Lăng.

“Nhanh vậy sao?”. Thẩm Thiên Phong hơi bất ngờ.

“Đúng thế”. Ám vệ rất tự hào. “May mà chúng ta nhanh tay lẹ chân mới chặn kịp tiểu nhị trước khi bưng thức ăn lên!”

Thẩm Thiên Phàm: …

“Bọn ta trả tiền gấp đôi!”. Ám vệ ưỡn ngực nhấn mạnh, tỏ ra rằng trong chuyện này bọn ta đã rất thua thiệt rồi biết không!

Thẩm Thiên Phàm cảm thấy vô lực.

Quả nhiên là người của Truy Ảnh cung.

“Ăn thôi”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng ra khỏi chăn.

“Thơm quá”. Thẩm Thiên Lăng ngửi ngửi, rướn cổ nhìn lên bàn.

Lúc ăn thật đáng yêu, Tần Thiếu Vũ thấy thích, ôm hắn vào lòng hôn một cái.

“Mau cho ta một chén”. Thẩm tiểu thụ cực kì tự giác. Phải thừa dịp ăn trước khi phát đau, lát nữa mới có sức!

Ăn vào một chén canh nóng, tinh thần cũng sảng khoái hơn nhiều. Thẩm Thiên Lăng nuốt xuống ngụm cuối cùng, thoả mãn ợ một cái.

Mấy ngày nay hàn độc vẫn phát tác đứt quãng, hiếm khi thoải mái như vậy.

“No rồi ư? Để ta kiểm tra một chút”. Tay Tần Thiếu Vũ mò vào chăn, sờ soạng cái bụng mềm của Thẩm Thiên Lăng.

“Có phải gầy rồi không?”. Thẩm tiểu thụ rất chờ mong.

“Không”. Tần Thiếu Vũ nhéo lỗ tai hắn, thấp giọng cười. “Vẫn béo ú”

Thẩm Thiên Lăng: …

Nói cho ta vừa lòng một chút cũng không được ư, thật đáng ghét!

“Muốn ra ngoài hít thở không khí”. Ở trên giường ngủ rất lâu, Thẩm Thiên Lăng thấy hơi bức bối.

“Ừ, dẫn ngươi ra ngoài sân”. Tần Thiếu Vũ rất nghe lời hắn, sau khi mặc quần áo tử tế thì quấn thêm một lớp áo choàng rồi mới ôm ra cửa.

Sau đó thì thấy Thẩm Thiên Phong đang ngồi trong sân, trước mặt bày một hũ Phật khiêu tường!

Thẩm Thiên Lăng bối rối. “Ngươi đang làm gì vậy?”. Cái hũ có gì hay đâu mà nhìn, cũng không phải đồ cổ!

Thẩm Thiên Phàm ngồi đối diện, cũng dùng ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn ca ca hắn!

“Không tĩnh dưỡng cho tốt, chạy ra đây làm gì?”. Thấy Thẩm Thiên Lăng bước ra, Thẩm Thiên Phong cau mày hỏi.

“Lăng nhi thấy ở trong phòng bức bối nên ra hít thở không khí”. Tần Thiếu Vũ thả Thẩm Thiên Lăng lên ghế tựa. “Hiện tại cũng không lạnh, không sao đâu”

“Ngươi nhìn chằm chằm Phật khiêu tường làm gì?”. Thẩm Thiên Lăng còn đang hỏi, cực kì tò mò!

Thẩm Thiên Phong: …

Thẩm Thiên Phàm xen mồm vào. “Đại ca hắn…”

“Câm miệng!”. Thẩm Thiên Phong trừng đệ đệ.

“Cho ta ăn là được”. Thẩm Thiên Phàm thản nhiên bưng đến trước mặt mình. “Dù sao ngươi cũng không dám đi đưa, để nguội thì rất uổng”

“A!”. Thẩm Thiên Lăng hiểu ra. “Đưa cho Diệp đại ca”

Thẩm Thiên Phong vẻ mặt vô cảm, bưng thức ăn đến phòng Diệp Cẩn.

“Cười lên chút đi”. Thẩm Thiên Phàm ở phía sau phàn nàn. “Ngươi không phải đi đòi nợ, bộ dạng này là định hù ai?”

“Đúng thế, trong lòng phải tràn ngập tình yêu màu hồng!”. Thẩm Thiên Lăng cũng nghiêm túc căn dặn.

Thẩm Thiên Phong bị hai người đệ đệ khiến cho chóng mặt, vươn tay gõ cửa phòng Diệp Cẩn.

Lại tới làm gì, lão tử vẫn chưa suy nghĩ kĩ! Diệp cốc chủ nổi giận đùng đùng mở cửa, vừa định gào thét thì thấy Thẩm Thiên Phàm và Thẩm Thiên Lăng ngồi ngay ngắn ngoài sân, dùng ánh mắt nóng bỏng, tê dại, thấp thỏm nhìn hắn, quả thật giống như trúng tà!

Diệp Cẩn: …

“Có muốn ăn chút gì không?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài. Đại ca hắn thật ngốc, mở miệng ra là nói ăn, chẳng biết cách điệu chút nào!

“Chíp!”. Diệp Cẩn còn chưa kịp nói, tiểu phượng hoàng đã ngửi được mùi thơm mà nằm sấp trên chân Thẩm Thiên Phong, còn ngẩng đầu cực kì MOE, đôi mắt hạt đậu tràn ngập chờ mong – Mau vào đi!

Diệp Cẩn xoay người vào phòng, nhưng không đóng cửa.

Thẩm Thiên Phàm và Thẩm Thiên Lăng đồng loạt phất tay với đại ca, mau theo vào!

Đại ca quả thật khiến người ta sốt ruột.

Hoàn toàn là một khúc gỗ!

Không muốn nhìn thấy hai người đệ đệ này, Thẩm Thiên Phong vào phòng đóng cửa lại.

Ám vệ lập tức móc ngân phiếu ra cá cược, xem lần này Thẩm đại thiếu bao lâu sẽ bị đuổi ra ngoài!

“Một chén trà nhỏ!”. Ám vệ Giáp rất nghiêm túc.

“Sao có thể lâu như vậy!”. Một ám vệ khác phản bác. “Tối đa là nửa nén nhang!”

“Không chừng còn suốt cả đêm”. Ám vệ Bính to gan phát huy trí tưởng tượng.

Sau đó hắn lập tức bị các ám vệ khác phản bác. Đùa gì chứ, sao có thể suốt cả đêm. Nếu Thẩm đại thiếu đổi thành cung chủ, Diệp cốc chủ đổi thành phu nhân thì mới suốt cả đêm được, không chừng còn một ngày một đêm, thậm chí ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề!

Chỉ nghĩ thôi đã thấy nóng bỏng!

“Ngươi nghĩ lần này đại ca có tiến bộ hơn không?”. Thẩm tiểu thụ nằm trên ghế hỏi Tam ca, cực kì hóng chuyện!

“Ta nghĩ là không”. Thẩm Thiên Phàm giúp hắn cài chặt áo choàng. “Đợi lát nữa rồi về phòng nghỉ ngơi đi, đêm tới sẽ lạnh”

Nhưng ta rất muốn xem cận cảnh! Thẩm Thiên Lăng khuyến khích Thẩm Thiên Phàm. “Hay là chờ lát nữa chúng ta kiếm cớ mở cửa xông vào đi?”

Thẩm Thiên Phàm cau mày. “Liệu có bị đại ca đánh hay không?”

“Đừng sợ, đến lúc đó Thiếu Vũ sẽ giúp ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng hùng hồn vươn tay chỉ vào nam nhân của hắn!

“Được”. Tần Thiếu Vũ nắm lấy ngón tay Thẩm Thiên Lăng hôn nhẹ. “Chừng nào muốn xem ta sẽ giúp ngươi phá cửa”

Ám vệ nghe vậy đồng loạt rơi lệ. Cung chủ nhà ta quả thật thương yêu phu nhân, khiến người ta chịu không nổi!

Thẩm Thiên Lăng: …

Bọn họ đều là loại người gì thế này…

Nhưng Thẩm Thiên Phong rõ ràng không cho Tần Thiếu Vũ cơ hội phá cửa, vì một lát sau hắn đã tự đi ra.

Thẩm tiểu thụ lập tức dùng ánh mắt thất vọng nhìn đại ca!

Trên nóc nhà, người ám vệ đoán nửa nén nhang rất phấn khích, xoẹt xoẹt thu tiền của những người còn lại – cảm giác ăn chặn thật tuyệt vời!

“Các ngươi làm ra vẻ mặt gì thế này?”. Thẩm Thiên Phong chán chường.

“Ngày mai ngươi phải đi gặp Hoàng thượng rồi!”. Thấy cửa phòng chưa đóng, Thẩm Thiên Phàm cố ý cất cao giọng. “Còn tưởng rằng ngươi có nhiều chuyện muốn nói với Diệp cốc chủ, sao lại ra nhanh như vậy”

“Không sai!”. Thẩm Thiên Lăng cũng rất nhanh trí. “Có chuyện gì nhất định phải tranh thủ mà nói, vì ngày mai nhất định cực kì nguy hiểm!”

Thẩm Thiên Phàm lại nói. “Hiện tại biên cương đang hỗn loạn, Hoàng thượng vốn đang rối bời. Lần này ngươi lại còn chống đối, nếu nói sai một câu nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn”

“Đại ca cần phải bảo trọng!”. Thẩm Thiên Lăng phát huy trọn vẹn bản chất Ảnh đế mà phụ hoạ với Tam ca!

Tần Thiếu Vũ nén cười.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, xoay người định đóng cửa cho Diệp Cẩn thì bị kéo vào.

Làm tốt lắm! Thẩm tiểu thụ đập tay với Tam ca!

Tình tiết như thế này mới đúng!

Ám vệ lúc trước thắng cược không cam lòng trả ngân phiếu lại.

Sao có thể trở vào cơ chứ, thật tan nát cõi lòng.

“Tiểu Cẩn?”. Thẩm Thiên Phong ngờ vực.

“Ngày mai nhớ cẩn thận”. Diệp Cẩn nhìn vách tường nói. “Hắn bây giờ chưa lớn mạnh, nhưng vẫn lớn lên trong cảnh tranh đấu hoàng cung, đầu óc không thua kém bất cứ ai”

Đáy mắt Thẩm Thiên Phong mang ý cười. “Ta biết rồi”

“Ta đã nói xong, ngươi có thể đi”. Diệp Cẩn xoay người vào trong.

Thẩm Thiên Phong kéo Diệp Cẩn vào lòng mình.

“Chíp!”. Cục Bông đang tựa vào bát, ra sức ăn hải sâm, vì vậy bỏ lỡ cơ hội chứng kiến giây phút quý báu này!

Quả thật lãng phí!

“Ai cho phép ngươi… ô!”. Diệp Cẩn mở to mắt.

Thẩm Thiên Phong kéo gáy hắn lại, chậm rãi hôn sâu hơn.

Trị giá vũ lực của Diệp Cẩn không cùng cấp bậc với Thẩm Thiên Phong, đẩy không ra, đánh không lại, trong ngực tuy có một lọ độc dược nhưng người trúng độc sau này biết đâu sẽ không cương nổi, chuyện này… Diệp Cẩn căm giận nhắm mắt, chuẩn bị cắn lưỡi tự sát.

“Tiểu Cẩn”. Sau khi hôn xong, Thẩm Thiên Phong kề vào tai hắn nói nhỏ. “Cho ta thêm một cơ hội nữa được không?”

Diệp Cẩn vươn tay đẩy hắn ra, lỗ tai sắp bốc cháy.

Đừng tuỳ tiện đưa lưỡi vào miệng người khác chứ, thật biến thái!

“Sau này ta sẽ đối xử tốt với ngươi”. Thẩm Thiên Phong nói.

“Vô nghĩa, dù lão tử có cho ngươi cơ hội hay không thì sau này ngươi đều phải đối xử tốt với lão tử!”. Diệp Cẩn trừng hắn, cực kì khí phách!

Thẩm Thiên Phong ôm hắn vào lòng, cánh tay siết chặt.

“Chíp!”. Sau khi ăn no, Cục Bông thoả mãn xoay người tìm Diệp Cẩn, lại đúng lúc nhìn thấy bọn họ đang ôm nhau, vì vậy sợ ngây người!

Hình ảnh này dường như rất quen!

Thật đáng lo!

“Ngày mai ta sẽ đi với ngươi”. Một lát sau, Diệp Cẩn buồn bực nói.

“Ngươi?”. Thẩm Thiên Phong lắc đầu. “Không cần, ta sẽ xử lý tốt”

“Lỡ hắn làm khó dễ ngươi thì sao?”. Diệp Cẩn nhìn sàn nhà hừ lạnh.

“Không đâu”. Thẩm Thiên Phong nói. “Huống hồ ngươi không quen Hoàng thượng, đi cũng không giúp được gì”

“Ai nói lão tử không quen hắn?”. Diệp Cẩn tránh ra, tự rót một chén trà.

“Ngươi quen Hoàng thượng ư?”. Thẩm Thiên Phong nghe vậy hơi giật mình.

“Ừ”. Diệp Cẩn nhìn trời.

“Lúc trước chưa từng nghe ngươi nói”. Thẩm Thiên Phong nói.

“Lúc trước ngươi không hỏi”. Diệp Cẩn kiêu ngạo. Hơn nữa dù hỏi ta cũng chưa chắc sẽ nói! Ngươi chẳng là gì của ta cả!

“Chíp!”. Cục Bông dùng ánh mắt mong đợi nhìn Diệp Cẩn, đồng thời cực kì hi vọng hắn đuổi Thẩm Thiên Phong ra ngoài! Nếu cứ như vậy, tối nay mình nhất định không thể ngủ yên! Bị làm ồn không thể ngủ được, chuyện này đối với một tiểu phượng hoàng đang phát dục mà nói thì quả thật tàn nhẫn!

Nhưng hiện thực rất nhanh đã đánh nát giấc mộng của Cục Bông, bởi vì một khắc sau, Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn nhẹ lên trán Diệp Cẩn.

Tiểu phượng hoàng biết rõ cuộc đời làm chim thật tối tăm, vì vậy ủ rũ nhảy xuống bàn, lắc lư chen qua khe cửa ra ngoài.

“Nó bị sao vậy?”. Sau khi Thẩm Thiên Lăng nhìn thấy thì hơi bối rối.

“Không biết”. Tần Thiếu Vũ không hề quan tâm đến con trai.

Cục Bông yên lặng ngồi trong góc tường, dùng móng vuốt đá đá hoa dại, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi vấn đề nghiêm trọng rằng buổi tối phải ngủ ở đâu.

Cho nên mới nói con đường trưởng thành của Thiếu cung chủ đầy gian khổ và chông gai mà không ai biết!

“Chúng ta vào nhà thôi”. Tần Thiếu Vũ ôm lấy Thẩm Thiên Lăng. “Lát nữa trời trời tối sẽ nổi gió”

Thẩm tiểu thụ phát ra tiếng thở dài từ sâu trong đáy lòng.

“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ bị chọc cười.

“Hiện tại giống y như trong sách”. Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn. “Ngay cả gió cũng thổi bay”

“Tạm thời mà thôi”. Tần Thiếu Vũ cởi áo choàng của Thẩm Thiên Lăng ra. “Đợi độc trong cơ thể giải hết rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi Hàn Xuyên ở phía bắc ngắm tuyết rơi. Hàng trăm hạt tuyết không ngừng rơi xuống từ trên bầu trời, là cảnh đẹp mà phía Nam không nhìn thấy được”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng chui vào trong chăn, lười biếng ngáp một cái.

Tần Thiếu Vũ tựa ở bên giường, đắp kín chăn cho hắn.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_100
Phan_101
Phan_102
Phan_103
Phan_104
Phan_105
Phan_106 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .